Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Dế Mèn Phiêu Lưu Ký_ TaKóu Nha Trang P3 (1998)

(Dế Đà Điểu_ Ngô Vũ Minh Trân)

Một tảng đá to tướng chặn giữa đường, ngăn làm hai ngã rẽ, một lên, một xuống. Làm sao đây? “Tụi mình chia hai đi!” “Nhỡ lối kia...”. Tôi quyết định:” Đi lối trên” và bước lên trước, không quên nhìn xem lối kia dẫn đi đâu. Hú hồn, hai lối nhập làm một, dẫn đến cánh cổng to. Rẽ trái, cầu thang dẫn lên chùa hiện ra, cảnh hệt như trong phim võ hiệp. Lúc này mới có dịp nhìn mặt người bạn đường của mình. Thì ra trên xe nó ngồi ngay sau tôi, cách có một lối đi! Một chữ “Đích” to tướng kẻ bằng mực đỏ hiện ra. Có thằng bé mặc áo thun trắng ngồi giữa đường đi. Tôi buột miệng:” Con ma nào ngồi đây vậy?” mà quên mất rằng nói ở chùa là linh lắm.
8 giờ. Sân chùa nhộn nhạo, đèn đuốc sáng choang, đứa nằm, đứa ngồi, đánh cờ, đá cầu đủ kiểu. Tui quăng túi xách vào một xó rồi đi rửa mặt. Nước “thánh” có khác, lạnh ngắt và có màu cafe sữa. Bọn tôi kéo nhau ra chiếm mấy cái ghế ngòai ban công. Lúc này bắt đầu cảm thấy lạnh. Gió hù hù thổi. Trước lúc đi, mẹ tôi đã nhét cái áo gió vào balô, dặn đi dặn lại nên mang theo cái chăn. Phần lười biếng, phần mang theo nào phao, nào túi, tôi len lén đút tọt đống áo gió vào gầm giường, tỉnh bơ xách balô đi, thầm nghĩ sao mà mình thông minh quá. Giờ mới biết mình thật là ngu. Tôi quấn đỡ cái chăn của bé Vi, nhìn cứ y như là bà Chăm nào đi lạc lên đây. Cảnh tượng thê thảm ấy đã khiến con Dế Xủi động lòng, đưa cái áo gió của nó cho tôi. Cái áo gió của nó đủ màu tím, đỏ, vàng, sau lưng còn in chình ình một con gì đó, khủng long không phải, người càng không, í, nhìn kỹ hình như cũng giống nó lắm! Đúng là chủ nào tớ nấy, thật nhảm nhí.
9 giờ. Dế Sư Phụ đã lên mà vẫn chưa thấy tăm hơi lũ dế cụ. Tụi nó chắc hạ trại rồi ngủ luôn ở dưới đó cũng nên. Hay là đi lạc? Dám lắm à! Đường tối thế này, lại không ai dẫn đường. Tội nghiệp quá, tôi phải đi cứu chúng thôi. Nghĩ đến đó, tôi bắt đầu đi xuống các bậc thềm. Đường tối om, ghê quá! Có tiếng con gì cứ sột sọat trong lùm cây. Tôi đứng lại nghe ngóng. Vài đứa lớp 8 tròn mắt nhìn tôi, thì thào:” Ê, tự tử kìa mày“. Thôi, mặc xác lũ ham vui, tôi đi lên ngắm sao vậy.
Trời đêm nay đẹp quá, không một chút mây mù. Mỗi đứa tự chọn lấy một ngôi sao rồi tha hồ treo ngược hồn mình lên đó mà mơ mộng. Nhỏ Dương nói một câu thật chí lí:” Mấy đứa ở dưới cứ muốn leo lên đây làm tiên, đâu có biết tiên đang run cầm cập đây nè!”. Ý nó nói nó là tiên đó mờ! Nó tiên thì tôi cũng tiên chứ sao! Vừa đúng lúc đó mấy thầy chạy ra kêu vào ăn mì. Thiêng ghê, nhắc đến ăn là thấy lũ dế cụ lủ khủ kéo họ kéo hàng lên. Thì ra nãy giờ tụi nó ngồi dưới kia hát hò chứ có đi lạc chi đâu. Mì của nhỏ Dương thật ngon, có điều chỉ mới gắp được hai miếng, lần thứ ba nó phát hiện ra, la tóang lên. Tiếc ghê!
Ăn xong, ỏai nhất là màn rửa bát. Chén mủ khó rửa lắm, lại không có xà bông, tôi cọ mãi mới xong. Vậy mà lão Dế Câm không biết cá cược kiểu gì, ôm sô một lúc 6 cái bát. Con trai thời nay phải giỏi nấu bếp, siêng năng rửa chén quét nhà, để cho phái nữ đi lo chuyện quốc gia đại sự mới phải đạo. Như tôi đây, chuyện đại sự bây giờ là trấn lột một cái áo lạnh khác, bởi con Dế Xủi đã lấy lại mất tiêu cái áo nhăng nhít của nó rồi. Tôi nghĩ mãi mà chưa lựa được nạn nhân. Lũ bạn tôi ấy hả, tòan thứ giang hồ, “bảo kê” các lọai, nó chưa trấn của tôi đã là may. Bình thường tôi vẫn chúa hay ăn hiếp lão Dế Xì Ke. Nhưng nay thấy lão ốm yếu quá, chỉ còn da bọc xương (một bằng chứng chân thực của sự nghiện ngập), thật không nỡ. Tôi vốn là người tốt mà. Lão vẫn đang cặm cụi rửa hai cái bát, một cho lão, một chắc cho con bé nào đấy chứ gì. Rửa xong, nghe tôi than thở, lão đã xăng xái đi mượn áo cho tôi. Mượn ai á, bạn thân của lão chỉ còn tên Dế Câm thôi. Nó mới rửa bát xong, thong dong đi ngắm cảnh. Lão Đức chỉ cần nói mấy câu, nó ngây thơ đưa áo ngay, chả hỏi han gì cả. Ấm rồi. Hình như đồ trấn lột bao giờ cũng ấm hơn đồ của mình thì phải...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.