Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Dế Mèn Phiêu Lưu Ký_ TaKóu Nha Trang - P5 (1998)

Nhật ký trong chùa
(Dế Mèn Dương Thị Minh Phương)

Cuối cùng, sau một chặng đường gian nan vất vả nhưng không kém phần hồi hộp, lý thú, chúng tôi cũng lên được tới ngôi chùa Linh Sơn Trường Thọ trên đỉnh núi. Vừa đặt chân lên cõi Phật, việc đầu tiên cần giải quyết là… nạn đói đang hòanh hành suốt mấy tiếng qua. Tụi tôi nhanh chóng tìm chỗ để đồ đạc rồi mỗi đứa ôm một tô mì gói xuống bếp của nhà chùa xin nước sôi. Có đứa vì nóng lòng, không muốn xếp hàng chờ đợi nên đã nhanh tay tự phục vụ, xong hí hửng cầm tô mì ra gặp bạn:
-Ủa, sao tô của tao có váng mỡ, còn mày thì không?
-Cái cô kia múc cho tao ở trong nồi đó, đứa nào chả vậy. Còn mày lấy nước ở đâu?
-Tao lấy ở cái xô kia kìa. Nước ở đó cũng nong nóng.
-Trời ơi, hồi nãy tao mới thấy người ta rửa chén ở đó!
Chẳng biết rồi thằng đó sẽ xử lý tô mì ra sao, tôi đem tô tới bàn của nhóm “Dế mèn” bạn mình cùng ăn cho vui. Không khí se lạnh cộng với cái đói và mệt của mấy tiếng đồng hồ leo núi khiến chúng tôi chén sạch không chỉ phần mình mà còn tấn công qua phần người khác nữa. Chính con Thủy và con Trân đã bày ra cái trò dã man này. Tụi nó ăn xong đầu tiên, rồi vì không có việc gì làm, tụi nó nhìn tôi ăn bằng ánh mắt thèm thuồng. Và rồi có lẽ vì thấy tôi ăn hơi chậm nên tụi nó quyết định “giúp đỡ”. Thế là mỗi đứa cầm một đôi đũa lên, xáp vô tấn công tô mì của tôi. Một trận đại chiến đũa xảy ra. Kết quả là tô mì của tôi mất gần phân nửa. Tức quá, tôi xoay qua trả thù thằng Tuệ. Một phản ứng dây chuyền nổ ra và chỉ khi các tô đều hết sạch thì cuộc hỗn chiến mới chấm dứt.
Trước khi leo núi, Thầy Thắng đã thông báo là các tổ phải giữa lại tô ăn mì để chấm điểm nên ăn xong, chúng tôi phải tự rửa tô của mình. Dường như không khóai cái kiểu tô ai nấy rửa nên bọn con trai tổ tôi đề xuất một sáng kiến: oẳn tù tì, ai thua phải rửa chén cho những người thắng. Kết quả Đăng Khoa với bộ mặt thảm hại mang 6 cái chén đi rửa.
Quang cảnh chỗ bể nước của nhà chùa thật hỗn độn và náo nhiệt. Dễ hiểu thôi, vì đây al2 điểm tập kết bao nhiêu là tô, đũa cần rửa. Các “chuyên gia rửa chén” sốt sắng truyền lại những “kinh nghiệm xương máu” cho những tay gà mờ trong lĩnh vực này:
-Trước tiên mày lấy “Sunlight” rửa cho hết mỡ rồi tráng lại là bảo đảm “sạch bóng, không còn vết dầu mỡ”.
-Nhưng ở đây làm gì có nước rửa chén???
-Thì lấy xà bông vậy. Xà bông giặt đồ hay xà bông tắm cũng được.
-Xà bông mấy đứa kia cũng dùng hết rồi.
-Hừm, để xem… thế thì mày chạy vô lấy ống kem đánh răng ra đây!
-(Băn khoăn) Liệu có sạch không? 
-Xá gì ba cái thứ mì gói lẻ tẻ này, miệng mày ăn quàng quạc suốt ngày cả tỉ thứ mà nó còn làm sạch được nữa là!
Thế đấy. Một khi đã bước chân vào cuộc trại tức là ta phải biết thích nghi, chấp nhận những thiếu thốn không thể tránh khỏi, phải biết ‘có gì xài đó” và tùy cơ ứng biến.
Chỉ tội cho thằng Khoa. Tụi tôi mỗi đứa rửa một cái chén đã đổ mồ hôi hột. Thế mà mình nó ôm cả chồng 6 cái. Sau kỳ trại này chắc má nó sẽ rất hài lòng về khả năng nội trợ của con trai cưng.
Sau một hồi vật lộn, chúng tôi tạm hài lòng với những cái tô tương đối sạch của mình. Cất chén đũa và sắp xếp chỗ ngủ xong, tụi tôi ra sân chùa ngắm trời đất, huyên thuyên một hồi rồi mới chịu đi ngủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.