Má ơi! Con lạc đừơng rồi!
(Dế Mèn Dương Thị Minh Phương)
-Trời
ơi, mỏi chân quá!
Kể từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đôi chân “vàng ngọc” của tôi mới phải lết bộ một quãng đường xa đến thế, mà lại là đừơng núi nữa chứ. Khổ thân tôi quá! Vừa đi vừa than vãn, mới đó mà trời đã tối, khung cảnh càng trở nên rùng rợn. Thế là tự dưng tôi cảm thấy nhỏ Dung đi kế bên dễ thương quá xá nên tôi tự động xích lại gần nó, không rời nửa bước. Đi trước và sau tụi tôi là nhóm “G7″- cái biệt danh mà tụi nó tự đặt ấy mà. Với đội hình 4-2-3, “những người khốn khổ” chúng tôi lầm lũi tiến bước trên “đường tới thiên đàng”. Cho tới khi…
Không ai bảo ai, chúng tôi nhận ra cái sự “mình ta với ta” của cả bọn. Nhìn trước nhìn sau không có ai, bọn tôi đã chột dạ:
-Chắc mình đi sau cùng – Tuệ buột miệng
-Đi sau cũng chẳng sao. Ở đây chỉ có một con đường, đi mãi rồi cũng tới thôi mà- Ai đó phát biểu.
Kể từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đôi chân “vàng ngọc” của tôi mới phải lết bộ một quãng đường xa đến thế, mà lại là đừơng núi nữa chứ. Khổ thân tôi quá! Vừa đi vừa than vãn, mới đó mà trời đã tối, khung cảnh càng trở nên rùng rợn. Thế là tự dưng tôi cảm thấy nhỏ Dung đi kế bên dễ thương quá xá nên tôi tự động xích lại gần nó, không rời nửa bước. Đi trước và sau tụi tôi là nhóm “G7″- cái biệt danh mà tụi nó tự đặt ấy mà. Với đội hình 4-2-3, “những người khốn khổ” chúng tôi lầm lũi tiến bước trên “đường tới thiên đàng”. Cho tới khi…
Không ai bảo ai, chúng tôi nhận ra cái sự “mình ta với ta” của cả bọn. Nhìn trước nhìn sau không có ai, bọn tôi đã chột dạ:
-Chắc mình đi sau cùng – Tuệ buột miệng
-Đi sau cũng chẳng sao. Ở đây chỉ có một con đường, đi mãi rồi cũng tới thôi mà- Ai đó phát biểu.
Chí
lý! Chí lý! Vậy thì đi, sợ gì! Nhưng đời thật lắm trái ngang mà trời lại ko
thương người hiền (mà điển hình là tôi đây) nên ổng mới bày ra lắm chuyện để
thử thách chúng tôi: đang đi, bọn tôi hỏang hồn khi thấy con đường bỗng chia
làm hai ngả, tối om và rậm rạp. “Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước”, tụi tôi
chẳng biết làm sao. Lúc này, Tuệ đề xuất một ý kiến được coi là sáng sủa nhất
trong đêm tối mịt mù đó:
-Cảnh, mày chạy lên trước coi có dấu chân không? Bên nào có tức là đòan mình đi qua bên ấy rồi.
Sau một hồi “trinh sát”, Cảnh quay về báo cáo”
-Con đường bên phải đầy dấu chân nhưng… hình như là dấu chân của tao mới đi qua chứ không phải của người ta!
Cái thằng, thiệt, bây giờ mà nó còn giỡn được!
-Nhưng mà tao phát hiện con đường đó có một cái cây đánh dấu chéo.
-Đâu? Đâu? Đi coi đi!
-Cảnh, mày chạy lên trước coi có dấu chân không? Bên nào có tức là đòan mình đi qua bên ấy rồi.
Sau một hồi “trinh sát”, Cảnh quay về báo cáo”
-Con đường bên phải đầy dấu chân nhưng… hình như là dấu chân của tao mới đi qua chứ không phải của người ta!
Cái thằng, thiệt, bây giờ mà nó còn giỡn được!
-Nhưng mà tao phát hiện con đường đó có một cái cây đánh dấu chéo.
-Đâu? Đâu? Đi coi đi!
Trước
mắt chúng tôi, cái cây nằm bên phải đường đi với một dấu chéo to tổ bố bằng vôi
trắng. Thật là ly kỳ, y như trong phim phiêu lưu mạo hiểm, cái dấu chéo kia có
thể là “manh mối” gì chăng? Một cuộc họp nội bộ được triệu tập ngay lập tức:
-E hèm… theo tao thì dấu chéo này chỉ cho tụi mình phải đi theo con đường này.
-Nhưng cũng có thể nó bảo mình không nên đi. Gạch chéo tức là bỏ mà.
-Thế khi làm bài trắc nghiệm, mày gạch chéo tức là chọn hay bỏ?
-Trắc nghiệmgì ở đây? Theo tao thì…
-E hèm… theo tao thì dấu chéo này chỉ cho tụi mình phải đi theo con đường này.
-Nhưng cũng có thể nó bảo mình không nên đi. Gạch chéo tức là bỏ mà.
-Thế khi làm bài trắc nghiệm, mày gạch chéo tức là chọn hay bỏ?
-Trắc nghiệmgì ở đây? Theo tao thì…
Cuối
cùng, tụi tôi chọn đai con đường có dấu chéo bí ẩn đó, vừa đi bụng vừa đánh
lô-tô. Lúc này đã là 8h30 tối. Rừng về đêm thật đáng sợ. màn đêm dày đặc bao
trùm tòan bộ núi rừng Takóu. Chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả. Đom đóm rất nhiều,
tụ lại như những đám lửa ma trơi, lập lòe trên các tàng cây. Bấy nhiêu đủ làm
thót tim những người yếu bóng vía (như tôi chẳng hạn). Thế là nhỏ Dung được tôi
trưng dụng như một cái gối ôm di động. Tôi ôm nó cứng ngắc khiến nó la oai óai.
Tụi con trai đã vậy còn phụ họa thêm:
-Phương ơi, hình như… có con gián dưới chân Phương kìa!
-Í, con gì giống con bò cạp vậy ta?
-Trời ơi, ma trơi kìa!
-Phương ơi, hình như… có con gián dưới chân Phương kìa!
-Í, con gì giống con bò cạp vậy ta?
-Trời ơi, ma trơi kìa!
Bọn
này thiệt là ác nhơn, làm tôi la om sòm, tốn hết mấy trăm kilôcalo, mệt quá
chừng!
Mà nghĩ cũng lạ, giữa cảnh rừng khuya âm u, rùng rợn này và trong lúc còn chưa biết mình đi có đúng đường không, tóm lại, tình hình rất là nguy cấp, vậy mà tụi nó cứ tỉnh bơ, lại còn đùa giỡn được nữa chứ. Lạ hơn nữa là ngay cả tôi cũng không cảm thấy sợ hãi gì cho lắm. Chắc là vì tôi đã giải tỏa nỗi sợ của mình bằng cách la tóang lên (phương pháp này hiệu nghiệm lắm đó, có dịp, bạn hãy thử một lần rồi xem, bạn sẽ thích ngay mà)
Mà nghĩ cũng lạ, giữa cảnh rừng khuya âm u, rùng rợn này và trong lúc còn chưa biết mình đi có đúng đường không, tóm lại, tình hình rất là nguy cấp, vậy mà tụi nó cứ tỉnh bơ, lại còn đùa giỡn được nữa chứ. Lạ hơn nữa là ngay cả tôi cũng không cảm thấy sợ hãi gì cho lắm. Chắc là vì tôi đã giải tỏa nỗi sợ của mình bằng cách la tóang lên (phương pháp này hiệu nghiệm lắm đó, có dịp, bạn hãy thử một lần rồi xem, bạn sẽ thích ngay mà)
Lúc
này mới thấy hết được ích lợi của cây đèn pin. À, mà việc chia đèn pin cũng đem
lại nhiều tranh cãi:
-Một cái đèn pin cho thằng Tuệ vì nó đi sau cùng, bọc hậu mà. Còn lại hai cái để cho khúc giữa vì có hai đứa con gái cần được soi đường.
Hợp tình hợp lý quá đi chứ! Đứa nào phát biểu sáng suốt thật.
-Thế tao không có cái nào à? Cảnh kiến nghị.
-Mày thì cần gì đèn pin? Mày đi khúc nào?
-Tao đi đầu tiên đó. không có đèn làm sao tao dò đường cho tụi bây đi?
-Ừa hén. Cái này coi bộ có lý hơn. Mình chỉ lo phần sau mà quên béng khúc đầu.
Vậy là với 3 cây đèn pin, chúng tôi- những con người dũng cảm (chính tôi còn phải công nhận thế mà)- tiếp tục tiến bước trong những tiếng cười đùa, trò chuyện và cả… tiếng la hét của tôi. Đang đi thì bỗng tâm hồn lãng mạn của đứa nào đó nổi lên:
-Ê, trời sao đẹp quá kìa tụi bây!
Không hẹn, cả 9 cùng ngửa cổ lên trời:
-Ờ, đẹp ghê! Nhiều sao quá ha!
-Không thua gì bầu trời ở Lang Biang hết!
-Một cái đèn pin cho thằng Tuệ vì nó đi sau cùng, bọc hậu mà. Còn lại hai cái để cho khúc giữa vì có hai đứa con gái cần được soi đường.
Hợp tình hợp lý quá đi chứ! Đứa nào phát biểu sáng suốt thật.
-Thế tao không có cái nào à? Cảnh kiến nghị.
-Mày thì cần gì đèn pin? Mày đi khúc nào?
-Tao đi đầu tiên đó. không có đèn làm sao tao dò đường cho tụi bây đi?
-Ừa hén. Cái này coi bộ có lý hơn. Mình chỉ lo phần sau mà quên béng khúc đầu.
Vậy là với 3 cây đèn pin, chúng tôi- những con người dũng cảm (chính tôi còn phải công nhận thế mà)- tiếp tục tiến bước trong những tiếng cười đùa, trò chuyện và cả… tiếng la hét của tôi. Đang đi thì bỗng tâm hồn lãng mạn của đứa nào đó nổi lên:
-Ê, trời sao đẹp quá kìa tụi bây!
Không hẹn, cả 9 cùng ngửa cổ lên trời:
-Ờ, đẹp ghê! Nhiều sao quá ha!
-Không thua gì bầu trời ở Lang Biang hết!
Chọn
một tảng đá khá bằng phẳng, cả đám leo lên ngồi ngắm sao. Cả một bầu trời huyền
ảo, đầy những ngôi sao lung linh làm chúng tôi ngây ngất. tuệ chỉ cho chúng tôi
thấy sao Bắc Đẩu, sao Bò Cạp và rất nhiều những ngôi sao có tên thật ngộ. Sao
mà nó biết lắm thế nhỉ? Còn Bảo rút cây harmonica ra thổi “My heart will go on”
rồi “You’re my everything”… Không biết người khác nghĩ sao chứ tôi tin rằng tôi
và các bạn trong đêm đó đều công nhận nó thổi kèn hay. Trời về khuya, gió luồn
trong rừng thổi ra lạnh buốt mà sao tám gương mặt “nhất quỷ nhì ma” lờ mờ trong
bóng đêm đó lại khiến tôi thấy ấm lòng lạ. Và tôi bỗng nhận ra cái dễ thương mà
ngày thường, tụi con trai lớp tôi bỏ lạc đâu mất. Như Đức, dù tấm thân liễu bồ,
gió thổi cũng bay nhưng hắn vẫn hào hiệp xách đồ cho tôi. Như Minh Nghĩa, người
kiên trì rọi đèn pin soi đường cho tôi suốt chuyến đi… Tất cả làm cho tôi thấy
tụi nó như những thiên thần… gãy cánh.
Ngồi
nghỉ một lát bỗng nghe có tiếng lao xao ở đọan đường phía sau. Báo động! Có ma?
Không! Ma đâu có xài đèn pin! Thì ra là Thầy Thắng và anh Long Giang đang dẫn
một nhóm lớp 8 đi lên. Vậy là nãy giờ chúng tôi bị kẹp giữa một đòan đi quá
nhanh, còn một đòan lại đi quá chậm nên mới… hổng gặp ai hết. Đến đây thì yên
tâm, 100% ko sợ bị lạc. Tuy vậy, tụi tôi vẫn muốn đi “9 mình” như hồi nãy nên
cứ nằng nặc mới các Thầy đi lên trước.
Ngồi
chơi thêm một lúc, chúng tôi lên đường với sĩ số 10 người. Địch quân trà trộn
chăng? À, người thứ 10 là Đinh Hương lúc nãy đi với nhóm sau nhưng th
ấy tụi tôi vui quá nên cầm lòng ko đặng bèn ở lại.
Thế là cả nhóm rồng rắn kéo nhau đi với hành trang lỉnh kỉnh, những câu chuyện linh tinh và cả những tiếng la oai óai của ai đó không biết.
Nhìn lại chặng đường đã qua, thấy có cái gì dâng lên trong lòng như là tiếc nuối. Cũng con đường này đây, vừa ban nãy, có 9 người đi qua và… đi lạc!
ấy tụi tôi vui quá nên cầm lòng ko đặng bèn ở lại.
Thế là cả nhóm rồng rắn kéo nhau đi với hành trang lỉnh kỉnh, những câu chuyện linh tinh và cả những tiếng la oai óai của ai đó không biết.
Nhìn lại chặng đường đã qua, thấy có cái gì dâng lên trong lòng như là tiếc nuối. Cũng con đường này đây, vừa ban nãy, có 9 người đi qua và… đi lạc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.