Ngày xưa, có một vị
đại sư muốn chọn một đệ tử làm truyền nhân. Một hôm, ông bảo hai đệ tử rằng:
“Các con hãy ra ngoài
và chọn về đây cho ta 1 chiếc lá đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.”
Hai đệ tử vâng lời
thầy đi tìm lá.
Thoáng chốc, người anh
quay về và trình cho đại sư một chiếc lá không được đẹp lắm:
“Thưa thầy, tuy chiếc
lá này không phải là hoàn mỹ nhất nhưng nó là chiếc lá hoàn mỹ nhất mà con
thấy”.
Người em đi cả ngày
trời và quay về với 2 bàn tay trắng, người em nói với vị đại sư:
“Thưa thầy, con đã tìm
và thấy rất nhiều lá đẹp, nhưng con không thể nào chọn được chiếc lá hoàn mỹ
nhất.”
Cuối cùng, vị đại sư
đã chọn người anh.
“Tìm một chiếc lá hoàn
mỹ nhất”, chúng ta vẫn cứ luôn nghĩ đến việc “hoàn mỹ nhất” nhưng nếu bạn cứ
một mực đi tìm mà không nhìn vào thực tế, không so sánh với thực tế thì bạn cứ
phải vất vả để rồi… trắng tay. Cho đến một ngày nào đó, bạn mới phát hiện rằng:
Chỉ vì mãi đi tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất mà bạn đã bỏ qua biết bao cơ hội
lớn một cách đáng tiếc!
Hơn nữa, thứ hoàn mỹ nhất
của con người cuối cùng có được bao nhiêu? Trên đời này đã xảy ra không ít
chuyện đáng tiếc, đó cũng do một số người xa rời thực tế đi tìm “chiếc lá hoàn
mỹ nhất”, coi thường cuộc sống đạm bạc. Nhưng chính trong cuộc sống đạm bạc, vô
vị đó mới chất chứa những điều kỳ diệu và to lớn. Điều quan trọng là thái độ
của bạn như thế nào khi đối diện với nó.
Trong cuộc sống chúng
ta, không nhất thiết cứ phải theo đuổi những thứ hoàn mỹ mà chỉ cần bình tâm
lại, từng bước từng bước tìm chiếc lá mà ban cho rằng là hoàn mỹ nhất.
( Sưu tầm )
Tôi cũng là người từng đi tìm sự hoàn mĩ giữa cuộc đời.
Làm gì có sự hoàn mĩ trong khi vạn vật đều có những khiếm khuyết
của nó?
Sự hoàn mĩ là ảo. Cuộc đời này cũng là ảo.
Vậy, cái gì là thật? Phải chăng là sự vô thường?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.