04/06/2009 00:51 | 123 lượt xem
Thời
gian trôi qua nhanh thật, mới những ngày trước kì trại,chúng ta còn hỏi
nhau, bàn tính với nhau về những hoạt động,những trò chơi…vậy mà giờ
đây,chuyến trại Dế Mèn Phiêu Lưu tập 52 (Dambri- Đà Lạt…3 ngày 2 đêm)
cũng đã kết thúc, để rồi trong mỗi con ngừơi chúng ta lại có thêm một kỉ
niệm đẹp,một niềm hạnh phúc tràn đầy, một cảm xúc khó tả. Ngay lúc này
đây, trong căn phòng yên tĩnh và ấm cúng, tôi có cơ hội để nhớ về cuộc
hành trình “ko phải là ngắn nhất cũng ko phải là dài nhất” này. Theo suy
nghĩ của riêng tôi, lời nói của thầy Thắng, thầy Giang dừong như lúc
nào cũng đúng, khi về đến nhà và nhớ lại từng ngày trại, tôi đã cừơi rồi
lại khóc một mình trong tiếng reo hò cuồng nhiệt lúc ngồi ăn cơm cùng
nhau hay phút giây lắng đọng của đêm lửa trại, lúc chia tay…
Trứơc
ngày đi trại- thứ 4, là bữa học cúi cùng (cúi năm con heo) ở trường
Lương Thế Vinh, cả nhà ai cũng bảo nghỉ học đi, ở nhà chơi cho sướng.
Nhưng không, dứt khoát là ko nghỉ vì tôi biết đi học sẽ vui
hơn ở nhà và bữa đó chắc chắn rất vui. Đúng là rất vui, chẳng có học
gì, thầy cho chơi cả buổi lun. Tiếc là tôi ko may mắn để được lên làm
thơ, nhưng ko sao, mọi ngừơi vui thì mình cũng vui rồi. Cứ tửơng đó là
ngày hạnh phúc nhất, có ai ngờ ngay cúi buổi học hôm đó, chỉ còn 5 phút
nữa là hết giờ, tôi bị hụt hẫng và dường như thất vọng hoàn toàn. Tôi
biết mình và nhỏ đã ko còn là bạn thân từ lâu rồi, nhưng tôi cũng cố làm
theo những gì nhỏ thích. Trưa hôm đó, tôi phải đạp xe dứơi cái nắng
chói chang đi đến siêu thị, chỉ để kím mua hộp kẹo sing gum mentos cho
nhỏ. Đáng ra thì chẳng cần mua làm gì, vì nhà tôi đã có cả hũ kẹo ngậm
mentos còn chưa khui nhưng nhỏ lại ko thix kẹo ngậm nên đành phải đi
mua. Tôi mừng đến phát khóc khi kím ra nơi để kẹo mentos ở một góc nhỏ
của siêu thị vì kím wài mà ko thấy, cứ tửơng ở đó ko bán. Trên đường đạp
xe về nhà, tự dưng tôi bị chóng mặt và nhức đầu dữ dội, cũng cố chạy về
rồi ko may, đâm thẳng vào xe người ta.Tưởng mình “teo” lun rồi, nhưng
ko ngờ, trong cái rủi nó có cái may, quay cái cổ xe ra kịp nên ko sao.
Ráng bình tĩnh lại và xin lỗi người ta rối rít, may mắn hơn là họ ko bị
gì…cảm ơn trời phật ~_~. Vậy mà, câu nói của nhỏ lúc cúi giờ như sét
đánh ngang tai. Tôi cứ tưởng lúc lên xe nhỏ sẽ ngồi kế tôi và chắc chắn
như vậy nhưng ko ngờ nhỏ nói:” Ngày mai tao ngồi với Thanh Thanh”. Trời,
tôi bị sốc và hỏi nhỏ:” Vậy sao hôm bữa mày hứa ngồi kế tao? “. Nhỏ vẫn
bình tĩnh và như ko có chuyện gì:”Tao hứa với nó trứơc khi hứa với
mày”. Vậy thôi thà đừng có hứa, tôi rất sốc, hụt hẫng và đau đớn. Tôi đã
khóc và tôi im lặng kể từ giây phút đó. Sao trên đời lại có nhìu chuyện
đau đớn vậy nhỉ, đang lúc vui đến tột đỉnh vậy mà chỉ 1 câu nói như đẩy
người ta xuống vực thẳm. Về đến nhà tôi ko thể wên câu nói của nhỏ và
chẳng mún đi trại nữa, ko còn gì vui hết. Đi thì ai ngồi với tôi đây,
hok lẽ ngồi 1 mình, bùn chết được…Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cả bủi tối thì
ko thể ko đi vì chẳng thể để 1 chuyện nhỏ như vậy làm mất đi niềm hạnh
phúc to lớn @@. Cả đêm hôm đó chẳng thể nào ngủ được, trong lòng cứ nôn
nao rồi nghĩ đủ thứ chuyện. Cứ nằm xuống rồi lại ngồi dậy, chạy xuống
xách cái máy lên mở nhạc Happy New Year nghe, ai ngờ càng nghe càng nôn
nao . Đành thức trắng cả đêm…
Gần
5 giờ, xách cái balô, rồi thêm 2 bao đồ quyên góp ra khỏi nhà. Chà,
trên đường đi đến 139 Nguyễn Du thấy lo và hồi hộp chết được…lo vì ko
bít có ai chơi với mình ko ~_~. Xe chạy chầm chậm, khí trời bủi sáng lại
trong lành mát mẻ, dừng chân ở Nguyễn Du khoảng 5g10. Trùi, gì mà đông
gúm…tưởng fải xách 2 cái bao nặng chịch đi tới đi lui, ai ngờ thần linh
phù hộ +_+, cho mình gặp bạn Hột dzịt Nguyễn Trung Nghĩa, con trai
ga_lăng gúm, vừa thấy mình xách nặng là “bay” ra xách phụ liền. Dzui
thật, mới sáng sớm là thấy dzui gòi. Gặp lại mí dế Ckum cũ là xáp dzô
nói chiện tíu tít, wên cả chiện dzào hàng. Lần này đi có fát áo đồng fục
Dế mèn nữa…tuy đơn giản nhưng nhìn cũng dễ xương, áo màu vàng, cổ xanh
lá cây (hơi chói ^^). Cả đám lớp 9 được ngồi chung xe số 3 (tui cũng nằm
trong số đó)…đội trưởng ko ai xa lạ, chính là pạn trai ấy ^^, lãnh đạn
Nguyễn Trung Nghĩa. Trời, đội 1 có anh Hùng Thắng (Mr.Laz), đội 2 có anh
Thiện Bảo ( cực kì nhảm)…toàn là Pro, sao đội mình chịu nổi >.<.
Sau khi nghe Dế Sư Phụ và Dế Sư Phó phổ biến nội qui trại cùng 1 số điều
nhắc nhở,trại Dế Mèn Phiêu Lưu tập 52 Dambri_Đà Lạt 3 ngày 2 đêm rời
điểm xuất phát (139 Nguyễn Du) để đến nơi đầu tiên là…nhà hàng Hưng Phát
để ăn sáng (đói bụng wó). Đường đi tới đó xa mà bùn chết được, 1 phần
vì ko có ai để nói chiện, 1 phần vì bùn ngủ +_+ (thức cả đêm còn gì).
Thế là bạn Nghĩa cùng bạn Dũng bày ra trò “đặt biệt danh”. Má ơi, đặt ra
mí cái tên nghe khủng thịt…vd như là Tín tòn ten, Thư thum
thủm, Trang trần trụi, Dũng dâm dê, Thơ thối tha…Đau đớn thay, trong
lúc mọi người đang dzui dzẻ, 1 pạn đã “xay sinh tố” trên xe mà hem cần
cái bao nilông @@...Mọi người nhanh chóng chạy đến phụ pạn í (pạn Hằng)
dzà cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ đó ngay .Tội nghiệp “tình iu” Đàm
Anh Thư, ngồi kế bên nên gánh chịu hậu wả nhìu nhứt. Chạy đâu cho
thoát, cái mùi í đã nhanh chóng lan tỏa khắp xe, thế là…lại thêm vài bao
“sinh tố” nữa được xay xong vì lý do ko thể chịu nổi. Mà đúng là khó
chịu thịt, bao nhiu khăn giấy xài cũng ko đủ >.<…cũng hên tui dzẫn
bình an +_+. Hix,một hồi sau mới đến được nhà hàng Hưng Phát 1, mí Dế
tức tốc “bay” xuống xe để dzô nhà hàng nạp năng lượng. Chu choa, ăn hủ
tíu dzới uống trà đá. Mặc dù thường ngày ko thix ăn món này nhưng tự
dưng lúc đó thấy hủ tíu ngon lạ thường…tại đang đói pụng hay tại ngồi
chung bàn dzới mí pạn đú đỡn đó hay vì 1 lý do nèo đó. Đang ăn ngon
lành,đâu đó vang lên “A à a, cơm chín dzồi, xin wý khách xáp dzô…”, hình
như từ bàn pạn lãnh đạn Hột dzịt, thế là tui fải cố nuốt hết để hát
theo, cả nhà hàng bỗng náo nhiệt hẳn lên bởi tiếng hát của DẾ MÈN
(hehe). Hát xong, ăn típ,từ từ mà thưởng thức tô hủ tíu dzừa to dzừa
nóng, mặc cho người ta có đứng lên, bàn tui dzẫn ngồi đủ số lượng (tại
ăn chậm dzới lại bận “tám”). Ăn xong, uống xong, “bay” wa bàn khác đú
đỡn típ ^^, ko ngờ mình ăn đã chậm, có người còn ăn chậm hơn. À,trong
lúc ăn đã làm wen được chị Quỳnh Idol ở đội 1…chị này dzui tính gúm. Làm
gì típ theo nhỉ?...thẳng tiến đi xuống nhà VS @@. Eo ơi,đông khủng
khiếp, cố chờ đợi mỏi mòn đã kím được một chỗ đứng…rửa tay. Xuống đó lại
wen được một chị nữa, chị này còn dzui hơn chị kia…Bít chị lâu gòi
(cũng ko lâu lắm ^^), bít hum 20/11 ở nhà thầy Thắng nàh, 2 chị em ta
cùng ngồi trên cầu thang ~_~. Đó lè chị Như iu wý, nói chiện dễ xương
lắm…mà tức 1 cái, nói tên wài mà chị Như hem nhớ tên mình (thía mới
đau), nói cả ngày mới nhớ (cũng hên là 1 ngày chứ hem fải 3 ngày). Ấn
tượng chị Như này dữ lắm, chị Như dzik ngôn ngữ chat pro wé, lên blog
thầy Thắng em đọc hem có nổi (đúng như lời anh Leo nói), chị dễ
xương,nói chiện cũng dễ xương, nhí nhảnh, học 10 chuyên Lê Hồng Phong
nàh…hâm mộ chị wé. Típ tục đứng “8” dzới chị Như dzà mí pạn, “8” một hồi
mới nhớ mình đang đứng trứơc…cửa nhà VS. Ặcx, vậy mới ghia chứ, đứng
nói cười say đắm lun. Ko seo (tự an ủi +_+), chúng ta lên trên nói chiện
típ (đúng là nhìu chiện). Ít lâu sau (giống kể chiện cổ tích wé), Dế
Đại Ca thổi còi, trại Dế Mèn lại típ tục cuộc hành trình đi Dambri…Lần
này đội số 3 nồng nhiệt hoan nghênh, chào đón Dế Sư Phụ Vũ Cao Thắng đi
chung xe (lúc đầu đi hem có thầy, pùn chết được +_+). Í, xe đã được rửa
sạch gòi, mừng đến fát khóc ~_~. Chậc, đường lên Dambri xa mà dằn
gúm…bởi dzị khi lên xe, Sư Phụ có dặn mỗi dế nên uống 1 viên thuốc chống
ói. Thui, ai uống uống đi, tui hem uống đâu, tui gét uống thuốc lắm,
dzới lại chưa kịp uống dzô, nhìn thấy nó dzà cái bao là mún nôn gòi (ko
bít tại seo, rút kinh nghiệm đợt trước @@ ). Có Sư Phụ trên xe là xe
sung lên liền, nào mình hát hò thôi!!! Vẫn mấy bài hat sinh
hoạt wen thuộc nhưng có bài vui như bài Chúc ăn ngon, Anh em ta về
nhưng cũng có bài mang âm điệu buồn như Ngồi lại bên nhau, Tàn lửa…vừa
hát vừa cảm nhận mới thấy nó hay và ý nghĩa bít dường nào, hát wài vẫn
ko thấy chán…nhưng mừh hát nhìu thấy mệt nên mọi người cần nghỉ ngơi.
Aha,trong thời gian đó, mọi người đã nhanh chóng nghĩ ra băng reo cho
đội dế Idol (sau khi cãi lộn ì xèo để thống nhất ra tên đội). Băng reo
ko bít có ý nghĩa gì nên đành xài tạm thời. Làm thử nghe cái coi ^^:
“Idol,Idol…Go,go,go. Idol,idol…We are pro. Idol,idol…Thix thì nổ. Suỵt
(1,2,3)…Bùm.”.
(hix,sao dài wá dzậy chài, chưa tới được Dambri nữa, để từ từ dzik típ, hết tập 1 của cuộc hành trình…còn 5,6 tập gì đóa ^^)
http://yume.vn/luckystar35/article/de-men-phieu-luu-tap-52-dambri-da-lat-nong-hoi-de-.35BC5CAA.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.