Đề :
Tìm hiểu và đánh giá hai khổ thơ
liên tiếp để làm nổi bật không khí tưng bừng náo nức và nhịp sống đi lên của
đất nước vào xuân trong bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải.
|
BÀI
LÀM
Mùa
xuân luôn là đề tài bất tận để các nhà thơ tìm cảm hứng và sáng tác. Thông qua
những vẻ đẹp trong cảnh sắc mùa xuân, các nhà thơ gửi gắm vào đó những tâm tư
tình cảm, những bài học triết lí từ cuộc sống.
Mùa xuân trong cách nhìn của Mãn Giác thiền sư, một cao tăng thời Lý, là
bài học về sự tuần hoàn của tạo vật, một triết lí sâu xa về nhân quả luân hồi
của nhà Phật.
“Chớ
bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm
qua sân trước một nhành mai” – (Có bệnh bảo mọi
người)
Mùa
xuân qua cảm nhận của những nhà thơ mới trước Cách mạng tháng Tám là nỗi chán
chường tuyệt vọng:
“ Tôi có chờ
đâu có đợi đâu
Đem chi xuân đến gợi thêm sầu” ( Chế
Lan Viên, Xuân)
Riêng ở nhà thơ Thanh Hải, mùa xuân là tất cả
những vẻ đẹp vốn có của cuộc đời, là
nhịp sống đang vươn lên mà tác giả khát khao được hiến dâng, hoà nhập. Những
cảm xúc ấy được tác giả thể hiện rõ trong bài thơ “ Mùa xuân nho nhỏ”. Trong đó,
không khí tưng bừng náo nức và nhịp
sống đi lên của đất nước vào xuân được thể hiện rõ nhất qua khổ thơ hai và ba
của bài thơ:
“Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy trên lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao.
Đất nước bốn nghìn năm
Vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước”
Từ
hình ảnh mùa xuân thiên nhiên, tác giả đột ngột chuyển mạch sang miêu tả hình
ảnh mùa xuân đất nước - mùa xuân Cách mạng:
“
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh
lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ”
Trong
nhịp sống đi lên của đất nước, nhà thơ chọn lọc hai hình ảnh tiêu biểu “ Người
cầm súng - Người ra đồng”. “Người cầm súng” ra tiền tuyến, chiến đấu chống kẻ
thù chung để bảo vệ thành quả cách mạng, bảo vệ nền độc lập tự chủ của nước
nhà. “Người ra đồng” ở lại hậu phương tham gia sản xuất để xây dựng và phát
triển quê hương đất nước. Hai hình ảnh, hai lực lượng, hai nhiệm vụ tiêu biểu
của công cuộc cách mạng đổi mới đất nước được tác giả xây dựng theo hình thức
sóng đôi, đối xứng nhau một cách hài hoà như nhịp bước song hành của đất nước
đi lên.
Tuy nhiên, phát hiện đầy
sáng tạo và độc đáo nhất của nhà thơ lại thể hiện qua hình ảnh lộc xuân. “Lộc”
vừa có nghĩa là chồi non, “lộc” cũng có nghĩa là sự may mắn theo quan niệm dân
gian. Lộc là những đám nương mạ trải dài xanh mướt, lộc là cành lá ngụy trang
trên lưng người chiến sĩ biên cương, mùa xuân qua hình ảnh lộc non trải dài từ
hậu phương ra tiền tuyến. Những đám nương mạ xanh tốt là tín hiệu cho một vụ
mùa thắng lợi, cành lá ngụy trang che mắt quân thù đem lại bình yên cho người
lính. Như vậy, dù ở tầng nghĩa nào, hình ảnh lộc non cũng mang đến cho mọi
người những niềm vui, hạnh phúc.
Từ
đó, nhà thơ miêu tả cả dân tộc cùng bước vào mùa xuân với khí thế khẩn trương
tưng bừng nhộn nhịp:
“
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao”
Những
từ gợi tả “ hối hả”, “ xôn xao” cùng với
điệp ngữ “ tất cả như” làm cho câu thơ vang lên nhạc điệu vui tươi mạnh mẽ khác
thường. Nhịp sống của đất nước, của cuộc cách mạng lúc nào cũng gấp rút, rộn
ràng, luôn tiến về phía trước. Đọc câu
thơ ta cảm nhận được tâm trạng vui sướng dạt dào của nhà thơ trước cuộc sống
lúc xuân về.
Sang khổ
thơ thứ ba, âm điệu câu thơ từ sôi nổi hào hùng bỗng chuyển sang trầm lắng suy
tư như bâng khuâng, ngẫm nghĩ:
“ Đất nước bốn ngàn năm
Vất vả và gian lao”
Nhà
thơ đang đứng trên trục thời gian để nhìn lại quá khứ bốn ngàn năm dựng nước và
giữ nước. Suốt chặng hành trình ấy, lịch sử đã có không ít những trang vàng và
những điểm son chói lọi, cũng không phải không có những giai đoạn tăm tối đến
tột cùng. Bất giác, chúng ta liên tưởng đến những câu thơ trong Đọc Kiều của Chế Lan Viên:
“Chạnh thương cô Kiều như đời dân tộc
Sắc tài sao mà lắm
truân chuyên”
Từ điểm nhìn của hiện
tại, nhà thơ xoay hướng đến tương lai:
“ Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước”
Nhịp
thơ hào hứng vui say trở lại khi tác giả nhìn thấy tương lai huy hoàng của Tổ
quốc. Sử dụng nghệ thuật so sánh, tác giả đã cụ thể hóa đất nước như một vì sao
tỏa sáng trên bầu trời, cứ tiến mãi về phía trước. Tư thế của nhà thơ trong khổ
thơ là vẻ đẹp hào hùng của một người sống giữa cuộc đời tự do, đang vươn lên
làm chủ cuộc đời. Hình ảnh này, chúng ta cũng đã bắt gặp trong những vần thơ mùa
xuân của Tố Hữu:
“ Ta đứng đây mắt nhìn
bốn hướng
Trông lại nghìn xưa,
trông đến mai sau
Trông Bắc trông Nam trông cả
địa cầu”
(Bài ca xuân 1961)
Chỉ có hai khổ thơ
thôi, tác giả Thanh Hải đã giúp người đọc cảm nhận được một cách sống động bức
tranh đất nước vào xuân. Cả đất trời và con người đều tưng bừng rộn rã chào đón
một mùa xuân tươi đẹp. Vẻ đẹp của đất nước vào xuân qua những chi tiết, hình
ảnh và giai điệu của thơ làm ta say sưa, ngây ngất.
Nói
tóm lại, những bài thơ hay viết về mùa xuân từ xưa đến nay không ít. Nhưng miêu
tả mùa xuân gắn liền với nhịp sống sôi động đang tiến lên, đặc biệt là sự phát
hiện độc đáo qua hình ảnh mùa xuân nho nhỏ ta chỉ có thể bắt gặp được ở trong bài
thơ “ Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải. Chúng ta càng xúc động hơn khi được biết
rằng bài thơ ra đời trong lúc tác giả đang nằm trên giuờng bệnh trước khi mất
chẳng bao lâu.