Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Viết cho những kỉ niệm trại Dế Mèn


Đêm về lạnh quá!! Cố rúc người vào chiếc chăn bông tìm hơi ấm, cuộn tròn lại trên chiếc đệm bông để né tránh cơn gió rét rít qua khe cửa....... Nhưng sao vẫn lạnh đến tê người..... Đôi bàn tay nhỏ bé co cụm lại, giấu kín dưới cái gối ngủ........ Vẫn lạnh............. Sao vậy nhỉ??? Đang ở thành phố mà, sao lại có thể lạnh đến thế, lạnh hơn cả đêm Dambri sương phủ mờ, đọng lại nghìn hạt nước trên ngọn cỏ, lạnh hơn cả Đà Lạt sương muối trắng xóa một vùng, hơi thở người hóa ra làn khói đặc....... Không ngủ được........
Ba ngày trại chợt đến, chợt đi, nhanh như chiếc thoi lướt đều qua khung cửi............... Muốn làm cho thời gian chững lại, nhưng...... khó quá
Đêm trước ngày đi trại, trằn trọc mãi không ngủ được. Lạ, có phải lần đầu đâu, mà sao nôn nao thế??? Hay là, đối với mình, trại vẫn luôn là một cái gì rất mới mẻ và đặc biệt nhỉ??? Không biết, chỉ biết rằng ngủ chưa đầy 3 tiếng mà giật mình dậy những..... 8 lần (biết trước vậy khỏi ngủ luôn). 4h, trời còn tối thui đã lục đục đánh răng súc miệng, soạn tới soạn lui mớ đồ đạc đã được chuẩn bị từ 2 tuần lễ trước. Chiếc xe máy chở mình ra điểm hẹn, ngồi sau lưng papa mà gió đêm phả vào rát cả mặt. 5h, còn rất sớm, nhưng 40 Mạc Đĩnh Chi đã dày đặc bóng người, chợt thấy lòng ấm lại giữa vòng tay bè bạn, dù khí trời vẫn còn se.
Những vòng xe cuộn quay đưa cả nhà dế đến với trường dạy trẻ của một vùng đất còn nghèo khó, mà người dân quanh năm phải "bán mặt cho đất bán lưng cho trời".... Nhìn các em nhỏ, chỉ trạc tuổi em gái mình, mặt mũi lắm lem, thân thể gầy com mà chợt nghe tim mình thắt lại. Quê hương mình vẫn còn nghèo đói, Tổ Quốc mình chưa thật sự ấm no. Cái thắt tim ấy làm động lực thúc đẩy mình lao vào cuộc chơi với các em, cố gắng hết sức mình để có thể mang đến cho các em một ngày vui trọn vẹn, cố gắng yêu thương các em như yêu cô em gái bé bỏng của mình..... Chợt thấy mình lớn hẳn, nhìn nụ cười hồn nhiên của các em mà nước mắt chực trào.... Có được bao nhiêu ngày các em vui như thế??? Bữa trưa chỉ là cơm canh đạm bạc, dù gạo thì khô khốc còn thức ăn thì món được món không, nhưng thực sự mình chưa bao giờ được ăn một bữa cơm nào ngon hơn thế, vì trong ấy còn có cả tình cảm của những nhà sư dành cho đoàn dế, và có cả những nụ cười như cánh hoa mai thắm sắc của những đứa trẻ mà mình thật sự đã rất yêu thương. Xe lại chuyển bánh mang những phần quà còn lại đến chùa để gửi lại nhờ phân phát cho các em, và khi nghe hỏi ai có thể giúp chuyển các túi đồ vào trong, thì tự dưng, trong vô thức, chân mình bật đứng dậy và tiến về phía trước, có lẽ vì nó hiểu ràng mình đang rất muốn làm gì đó để giúp cho các thầy cô trong việc mang đến niềm vui cho các em. Cái nóng gay gắt và túi đồ rất nặng không khiến cho mình chùng bước, vì mình hiểu, "hạnh phúc nghĩa là biết sẻ chia". Đến với Dambri hùng vĩ thì trời đã ngả về chiều, nắng vẫn chưa tắt mà hơi lạnh đã ùa về. Chơi một số trò chơi tập thể, rồi cùng giúp thầy chuẩn bị cho đêm lửa trại.....Đêm buông xuống, ngồi một mình trên gờ đá, tự dưng thấy nhớ kinh khủng một bàn tay ai mà chỉ một năm trước thôi, còn nắm chặt lấy tay mình, cũng vào một đêm Dambri rét buốt. Muốn nắm lại một bàn tay ai đó, nhưng tất cả chỉ là những phiến đá vô tri lạnh lẽo.... Tim đau nhói............... Cố quên.............. Trở lại với thực tại, rảo bước một vòng, rồi sáp vào nhóm chị Dol, nằm nhau cùng ngắm sao trời........ Sẽ ghi mãi vào tim một bầu trời đầy sao lấp lánh như những mảnh vụn thủy tinh.........Đêm tàn lửa, thầy ơi, con muốn khóc, đau lòng quá thầy ơi! Câu nói của thầy cứ vang vọng mãi trong con: ".....thầy rất yêu các con, thầy rất yêu các con....." Cố né tránh khi thầy kể những câu chuyện không bao giờ dứt, vì mình hiểu, nếu mình ngồi đấy, mình lại sẽ nhớ, lại chìm đắm trong dòng thời gian quay ngược về cái đêm mà mình ngồi nghe thầy kể chuyện, và có một ai đó ngồi vào trong vòng tay siết chặt của mình.........Đã quá nửa đêm, về lều ngủ, lạnh ngắt, nhưng vẫn thấy ấm, vì đâu đây vẫn phảng phất hơi ấm tình bè bạn......

Sáng hôm sau dậy khi trời Dambri còn mờ mịt sương đêm......Lại thấy nhớ một ai cùng mình ngồi tâm sự cũng vào một ngày như thế....Cố gạt đi những suy nghĩ ấy, mình không muốn bắt đầu một ngày trại mới bằng những suy tư quá khứ.......Trời dần sáng.......Mọi việc diễn ra nhanh hơn mình tưởng..... Và, Nghĩa, thằng bạn thân của mình, chính thức được kết nạp vào "Hội đồng Dế". Tao thật sự rất ghen tị với mày đấy, Nghĩa ạh. Mày hơn tao về mọi phương diện, và tao biết, tao sẽ không bao giờ có thể thắng được mày, dù thật tâm tao muốn một ngày nào đó, tao sẽ đánh bại mày, sẽ vượt qua mày bằng chính sức lực của tao, mặc dù tao vẫn biết "ganh đua" không có chỗ đứng trong tình bạn........................................... Nhưng........................................ Mà thôi, có lẽ phải chấp nhận rằng tao không thể hơn mày, ku Nghĩa ạh.........
Những nhịp xe xập xình lại đưa mình đến vùng cao nguyên Đà Lạt. Đêm Carnival thật vui và đặc sắc, trong tia lửa của những chiếc pháo hoa, mình tìm thấy một hạnh phúc thật bình yên trong niềm vui đêm lễ hội. Cuộc vui rồi cũng chóng qua, đoàn người đông đảo lại xúm xít dắt nhau đến với chợ đêm Đà Lạt. Ly sữa nóng một lần nữa khiến mình thấy nhớ................ Lại nhớ, sao cứ mãi hoài niệm những gì đã qua thế nhỉ??? Món quà mình nhân được đêm lễ hội được chia thành hai nửa, một cho Vinh, đứa em trai mình quen biết dược trong ba ngày trại, một cho anh Dzơ, một người anh trai mà mình rất quý, rất yêu (yêu nhất là cái chỗ già đầu mà hay khóc đó màh). Về lại đoàn nghỉ dưỡng 198, mệt nhoài, nói chuyện với Nghĩa được vài câu thì đã thiếp đi lúc nào không biết. Đêm Đà Lạt lạnh, mình và Dũng cố rúc vào nhau, tự dưng thấy ấm.....
Sáng hôm sau đã phải trả phòng, rời Đà Lạt để về lại thành phố xa hoa. Muốn níu kéo lại từng giây phút sau cùng đang vụt trôi đi mất, muốn trốn tránh buổi lễ tống kết trại đang đến gần, nhưng bất lực. Buổi lễ tổng kết trại, mình chưa bao giờ khóc trong những buổi lễ tổng kết trại, nhưng lần này, nước mắt mình chợt bật ra khi thấy thầy Giang đưa tay cố ngăng dòng nước mắt trong giai điệu thân quen của ca khúc "Ngồi lại bên nhau"............. Những chiếc bánh xe tiếp tục hoàn thành sứ mệnh, nhưng, xin đừng mà, hãy ngừng lại đi, ngừng lại, muốn cho không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian, ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài trước khi chia lìa, ước sao cho xe đừng đi...... Cố không khóc nhưng không thể, kềm lại dòng nước mắt, vì thầy đã nói:
"Nước mắt không dành cho buổi chia tay
Nước mắt chỉ dành cho ngày gặp lại"
Về lại nhà, nhớ quá, dế mèn ơi............
Apr 27, 2009
Heo Sữa Blog (http://www.myspace.com/470624191/blog/485748946)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.