Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Dế Mèn – một gia đình – một kỉ niệm khó phai

5 ngày trại đã nhanh chóng trôi qua, nhưng lòng con vẫn dạt dào cảm xúc, vẫn còn đọng mãi cái thân thương nơi Dế Mèn, vẫn còn vẹn nguyên biết bao kỉ niệm trong những ngày ngắn ngủi ở Dế.

Đôi lúc, con đã muốn buông tất cả bởi cuộc sống này có quá nhiều lo toan, quá nhiều áp lực. Rồi bỗng con chợt nhận ra, con không còn là chính bản thân mình nữa, con không biết mình là ai, con cười những nụ cười gượng gạo, con giấu những giọt nước mắt mình vào sâu bên trong để không ai có thể nhìn thấy. Và rồi, Dế Mèn chính là nơi giúp con có thể sống lại.

Có lẽ đây là nơi duy nhất con tìm thấy bản thân mình, để con có thể cười thỏa thích, con có thể ôm thật chặt những người bạn mà con yêu thương, có thể khóc mà không cần che dấu. Đến với Dế Mèn, con còn hiểu được những giá trị của cuộc sống, những tình yêu giữa con người với con người không bao giờ vơi cạn.

Sao con có thể quên được lúc 5h30 sáng, các Dế đã đông đủ, ai ai cũng tràn đầy hào hứng và phấn khởi. Sao con có thể quên được lời cô Đức dặn trước khi xuất phát. Rồi đến những bữa ăn cơm sôi nổi với bài hát " Chúc ăn ngon", những slogan, những trò chơi hết mình của các Dế. Hay những lúc đi bán hoa ở Thung Lũng Tình Yêu với nhiều khó khăn và lúc đến chùa Bửu Sơn làm công tác xã hội, để con có thể nhận ra những điều đẹp nhất, hạnh phúc nhất là mang đến niềm vui và nụ cười cho người khác. Con cũng chẳng thể quên những lần dậy sớm tập thể dục, những lần thức khuya đùa giỡn đến khi bị các anh chị ban quản trại nhắc nhở mới chịu đi ngủ, những cái siết tay nhau thật chặt trong cái lạnh nơi chợ đêm Đà Lạt, hay những lúc bị chọi sơn ướt cả quần áo.

Mệt, nhưng vui lắm thầy à. Con thấy ai cũng cười thật tươi, thật đẹp. Con thấy ánh mắt mọi người đều lấp lánh cái hạnh phúc. Con thấy đến giây phút chia tay mọi người ôm nhau thật chặt, không muốn xa rời. Con nghe giọng nói của thầy thật ấm áp trong đêm trại cuối cùng, con nghe tiếng mọi người vừa hát bài " Ngồi lại bên nhau" vừa khóc, đến khi thầy nói: " Thôi. Các con về đi!" thì tất cả đều vỡ òa trong nước mắt.

Con có thể cảm nhận được tình cảm ở Dế không hề mong manh mà rất rõ ràng, rất ấm áp. Con biết các thầy rất mệt, và có nhiều khó khăn xảy ra, nhưng các thầy vẫn nở nụ cười, vẫn không tỏ ra mệt mỏi, vẫn cùng chúng con sung sức cho đến chặng đường cuối cùng. Vòng tay của các Dế, giọt nước mắt của cả trại, tình yêu của thầy, hơi ấm của ánh lửa đèn cầy le lói, tất cả, tất cả những điều ấy, luôn đọng mãi, đọng mãi trong trái tim con, cũng như trong tâm trí các trại sinh mỗi khi nhớ về Dế Mèn.

Sau này, mỗi người lại đi về một hướng khác, mỗi người lại phải lo toan với con đường của riêng mình. Có người có thể tiếp tục theo chân những chặng hành trình ở Dế, có người lại không thể. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, tình yêu của Dế Mèn, những kỉ niệm này, sẽ mãi không bao giờ vơi cạn trong trái tim mỗi chúng con. Và rồi khi nghe lại những điệu nhạc, hay bắt gặp hình ảnh nào đó gợi đến Dế, mỗi Dế lại rơi nước mắt, đều mong kiếm tìm lại những kỉ niệm xưa.

Con cám ơn các thầy đã tổ thức cho chúng con một kì trại như thế, đã mang lại cho chúng con một gia đình, một chỗ dựa ấm áp và thân thương nhất. Tình bạn, tình thầy trò, tình người ở Dế đã giúp chúng con lớn lên và trưởng thành hơn, và con tin chắc, những cái tình ấy sẽ mãi luôn trường tồn theo thời gian.

Nhớ những lúc gắn bó bên nhau hôm nào, nhớ ánh mắt lấp lánh trao nhau nụ cười, nhớ tiếng nói tiếng hát thiết tha yêu đời
Và những ngấn nước mắt của ngày chia tay ta xa nhau.
Hãy thắp sáng thắp sáng trong tim bạn bè, những ước muốn ước muốn với bao hi vọng
Những sóng gió bão tố có nhau trong đời.
Và hãy gắng sống xứng đáng cho nhau.


                                                                                                Hà Ngọc Thảo – 9LC5


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.