Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Nhớ về "Pha lê trắng"




Một buổi sáng thức dậy, nghe toàn thân ê ẩm. Đầu nặng hơn mình, tai ù, mắt kém... chợt nhận ra mình đã già...
Nghe văng vẳng bên nhà hàng xóm câu hát quen thuộc của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn " hạt bụi nào qua kiếp thân tôi, để một mai ... trở về cát bụi..." rồi bàng hoàng vì nhận ra mình đã bước "sang thu". Cái mùa thu của cuộc đời dễ làm cho người ta ngỡ ngàng, xao xuyến. Hạt bụi thời gian trải qua mọi kiếp người, giờ đang đọng lại trong tôi những vết hằn đau nhức... Tác giả của "hạt bụi nào..." giờ đây cũng trở về cát bụi rồi. Chỉ còn lại thế gian này bao kiếp nhân sinh đang chuyển dần về cùng gió cát... Không muốn khóc mà sao nước mắt cứ rưng rưng... Bé N ơi!
... Thầy từng nói với con rằng người đáp chuyến tàu chót về cõi hư vô sẽ là thầy. Và tận trong sâu thẳm của tâm hồn, thầy biết rằng mình đang nói dối. Thầy nói dối để con sống nốt khoảng thời gian còn lại trên cuộc đời một cách thanh thản và hạnh phúc. Giờ đây, nhìn con đang cố hít từng ngụm dưỡng khí trong bình mà thầy đau xót đến nghẹn ngào... Con nhận ra thầy nhưng không thể nói được nữa rồi... Vậy là con đã lên tàu trước thầy... Cầu mong cho chuyến tàu về đúng ga hạnh phúc.... một thiên thần như con không thể xuống ở những ga tàu bất hạnh được. Lúc ấy, con sẽ đẹp hơn bây giờ rất nhiều, con sẽ không còn thấy đớn đau vật vã vì căn bệnh ung thư xương hành hạ...
Thầy cầu nguyện cho con hạnh phúc than thản ở cõi vĩnh hằng, nick "Phaletrang" của thầy! Lòng thầy lại quặn đau một lần nữa khi nhớ lại lời nói cuối cùng của con: "Con thương thầy, thương cô, thương các bạn nhiều lắm"...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.