11
giờ đêm. Phòng 209 lao xao tiếng nói cười. Đây là nơi đầu não của trại Dế Mèn
Phiêu Lưu họp rút kinh nghiệm và triển khai công tác cho ngày hôm sau. Căn
phòng ngày một đông dần. Và những câu cười đùa, chọc ghẹo nhau khiến gian phòng
ồn ào như chợ Tết. “Băng “nữ quái: Bích Quỳnh, Phương Trinh, Phương Khanh với
mũ chụp tai đang toe toét cười và chào nhau theo kiểu làm ai nhìn cũng chưng hửng.
Ban chỉ huy đội còn thiếu nhiều vì phải ổn định trật tự, xua các trại sinh vào
phòng ngủ. Dẫu vậy, trong phòng đã bắt đầu chật chội. Các nữ chỉ huy đội thót
lên giường, ngồi ôm gối vào lòng và đẩy bớt mấy tên nam xuống đất. Tôn mở cửa
ra balcon. Gió lạnh thốc vào trong tiếng suýt soa của mấy tiểu thư chỉ huy đội.
Ngay mấy đứa nam cũng ngồi chụm lại, chen chúc nhau cho đỡ lạnh. Đà Lạt năm nay
lạnh quá. Tự dưng có cảm giác đây không phải là phòng 209, mà tuồng như đoàn
đang họp ở một cánh rừng heo hút nào đó.
11
giờ 30. Ban chỉ huy đội đã có mặt đông đủ. Các cánh cửa ra vào được đóng lại
cho bớt lạnh. Dẫu vậy, ai cũng co ro ngồi chen chút với nhau như thể mong được
sẻ chia hơi ấm cho nhau. Tôi nhìn một vòng các khuôn mặt thân yêu: Phương Uyên
ôm gối ngồi liền bên, kế đến là Ngọc Hạnh; Anh Long Giang, khuôn mặt đờ đẫn, mệt
mỏi, kế liền; Tôn ngồi ở góc phòng, đôi mắt trũng sâu và lặng lẽ; bên giường
kia, ba cặp “mũ chụp tai” đang rúc rích và gật gật cái đầu: Bích Quỳnh, Phương
Trinh, Phương Khanh; ngồi kế đó là Thanh Nguyên, đằng sau là Dế Cà Tửng Hải Tuấn,
Dế Ma Ma Sanh Hiếu; và chen chúc dưới đất là Dế Công Tử Việt Cường, Dế Nghệ Sĩ
Anh Khoa, … Hơn 20 con người chen chúc nhau trong một không gian nhỏ bé, tưởng
như không lọt nổi một lối đi. Chúng tôi, từng người, nêu lên những tồn động, rút
tỉa những ưu, nhược của những ngày qua. Thật hiếm khi tôi được dự một buổi họp
mà các ý kiến đóng góp thẳng thắn và chân tình như vậy. Dẫu khen hay chê, dẫu
đó là ưu hay nhược điểm, thảy thảy đều được nói từ cõi lòng đang rộng mở, sẻ
chia.
Rồi
đề tài được chuyển về những kỷ niệm đẹp đẽ trong mấy ngày qua. Đó là lúc gần nửa
đêm, khi Thiện Bảo, Anh Khoa, Hải Tuấn đi vào vòng người ôm chầm lấy anh Long
Giang, lấy các dế. Cả ba vừa viết nên một truyền kỳ trong ký ức của Dế Mèn. Điều
gì nhỉ, ở Dế Mèn, đã khiến cho Thiện Bảo, Huynh trưởng ở thế hệ F1, đã hết sức
thu xếp công việc ở LASTA đang mùa bận rộn, băng qua hơn 200 km trong đêm để
tìm về tổ ấm? Điều gì nhỉ, ở Dế Mèn, khiến Anh Khoa, người chắc phải đổi tên là
Dế Mèn_mania (người cuồng lên vì Dế Mèn) đã đi cùng đoàn trong ngày đầu tiên; đến
1 giờ sáng bắt xe đò từ Phan Thiết quay về thành phố Hồ Chí Minh để đi thi; ngồi
trong phòng thi một tiếng đồng hồ (chẳng biết có còn gì để viết ra, hay chữ
nghĩa rơi lung tung suốt 200 cây số đường đi) xong lại chen lấn bắt xe đò lên
Dambri? Điều gì nhỉ, ở Dế Mèn, khiến chàng thủ lĩnh đoàn trường Gia Định ngày
nào, định nấn ná đợi tập thể dục với trại xong mới đón xe về thành phố? (Tôi
nghe kế hoạch cực kỳ hoang tưởng đó chỉ biết lắc đầu: “Mày định bay chắc?”).
Đêm lửa trại hôm ấy các chú Dế sinh hoạt hăng say, không hề biết cả một guồng
máy đang vận chuyển để định hướng cho ba chú Dế Mèn phiêu bạc trong đêm tìm về
tổ ấm, ít ra là kịp lúc “tàn lửa”. Dế Nữ Quái Bích Quỳnh, liên tục gọi điện cho
ba chú Dế phiêu lưu nọ: “15 phút nữa tới hả? 20 phút trước mi đã nói câu đó rồi!
Nói câu khác đi!”. Dế Bốc Đồng Hùng Thắng thì lôi mấy bài hát siêu nhảm cỡ “Tao
đố mày…” hoặc bài hát kể về cả một dòng họ đạp xe đạp đi bán đủ thứ, từ sữa đậu
nành đến sữa gội đầu và cuối cùng bí quá hắn cho đi bán cái “xàm xàm” luôn. Ba
chú dế nọ vẫn biệt tăm. Cuối cùng, hai chú Dế Khánh Lâm và Hồng Phượng phải bay
lên dạy một bài break dance để câu giờ. Tất cả chỉ vỉ tình anh em trong đoàn trại
Dế Mèn.
Còn
nhiều, nhiều nữa những kỷ niệm tuyệt vời của kỳ trại này. Đó là đêm hội cực kỳ
sôi động và tràn đầy cảm xúc vừa nãy. Đó là những tràng cười sặc sụa khi đội
tuyển nhảy bao bố của Dế Nào cứ dặt dẹo té lên té xuống hoặc đội kéo co của ban
quản trại bị lôi xềnh xệch, mặt úp xuống cát. Đó là lúc bá vai nhau trong tiếng
thổn thức lúc chia tay. 58 kỳ trại qua, Dế Mèn chưa phiêu lưu quá bán kính 400
cây số. Vẫn sóng biển Hòn Rơm ấy, vẫn núi rừng Dambri, vẫn Đà Lạt ngàn hoa ấy
nhưng chẳng khi nào kỷ niệm lại giống nhau. Nhờ bằng hữu, những khi ghé biển,
ta lại nhớ đến món trứng chiên lạo xạo cát của cuộc thi nấu ăn hôm nào. Nhờ bằng
hữu, những khi trời trở rét, ta mơ hồ còn cảm thấy cái ấm áp của vai ai kề sát
bên ta. Nhờ bằng hữu mà mỗi lần thoảng nghe nghe tiếng nhạc “Hồ Thiên Nga” của
Tchaikowski, ta lại thấy tươi roi rói vẻ hí hửng của bầy “thiên nga” Bích Quỳnh,
Phương Trinh, Hùng Thắng khi bỏ mặc con “thiên nga” dãy dụa Anh Khoa cho “đầu bếp”
Thiện Bảo. Và còn nhiều, nhiều nữa những dấu tích của kỷ niệm xưa chi chít,
trên suốt cung đường 800 cây số. Mỗi dấu tích ấy lại là nẻo vào cả một kho tàng
kỷ niệm trong tâm hồn nhau.
Vàng
rơi từ độ bên song
Hai
mươi năm cũ chút lòng ngây thơ…
20
năm nữa, tóc ai đã pha sương. 20 năm nữa, ai đang dặn dò con cái chuẩn bị hành
trang đi trại (mong sao cho vẫn còn trại Dế Mèn). 20 năm nữa, nhìn con trẻ reo
hò trong buổi xuất phát, lòng chợt dâng lên nỗi sầu mênh mang vô tuyệt và mắt
ai rưng lệ nhớ cố nhân.
Mùng 1 Tết Tân Mão 2011.
Thầy Vũ Cao Thắng (Theo Trường 218)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.