Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Ký ức

Sáng nào cũng vậy

, tự nhiên được nghỉ học mà lại muốn dậy sớm mới lạ chứ! Dậy rồi ngồi đợi điện thoại báo thức rồi tắt! Rảnh ghê! Cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy! Phải là một thằng nào đó tắt báo thức rồi đánh thức mình dậy vì sợ trễ tập trung chứ! Mấy cái thằng này đi đâu cả rồi?!? À mà không! Trại Dế Mèn đã kết thúc rồi còn đâu! Thức dậy mà ngồi thừ ra trên giường, chả buồn nhúc nhích! Tối hôm qua ngủ máy lạnh, vậy mà gan thiệt, quăng cái mền qua một bên! Nhưng sao vẫn không thấy lạnh nhỉ? Nói thật ra thì có đấy! Nhưng không phải người lạnh, mà lòng lạnh! Sao cứ có cảm giác lạc lõng thế nào ấy!Đâu còn nữa tiếng

của mấy đứa bạn í ới gọi dậy để tập trung vào hàng! Đâu còn nữa 30 tiếng đếm cố tình được đếm kéo dài để tụi mình có thời gian vào hàng! Tất cả đã lui vào trong ký ức về một chuyến du ngoạn sống mãi trong lòng người để nhường chỗ cho những điều khác của một cuộc hành trình khác gọi là Cuộc Đời! Cái chuyến hành trình ấy dài gấp trăm lần trại Dế Mèn! Vậy mà sao những ký ức Dế Mèn lại lớn mạnh hơn nó gấp ngàn lần ấy chứ!

 

Lết cái thân dọc theo hành lang đi

rửa mặt, nhưng hình ảnh mình đang nhìn thấy không phải là cái hành lang thân thuộc mình đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần! Mà lại là mấy thằng điên chạy qua chạy lại theo hành lang Đoàn An Điều Dưỡng 198! Mở vòi nước chuẩn bị cho tay vào với cái tinh thần “Chuẩn bị lạnh teo… luôn nè”! Trái lại với cái mình đang tưởng tượng, nước ấm đấy chứ!

 

Ngồi vào bàn chuẩn bị ăn! Miệng cứ chực hát to lên “A à a..” nhưng mà không có ai bên cạnh hát cùng! Tay lăm lăm đũa chuẩn bị gõ mà chẳng có bóng dáng nào muốn làm theo! Bất giác, buồn!

 

Đi lòng vòng trong phòng một h


ồi chán, ngồi phịch xuống nhìn qua một góc, ánh mắt bắt gặp cây đàn guitar! Bỗng, đêm tàn lửa hiện lên rõ mồn một trước mắt! Mình đang ngồi cạnh thằng Danh “Tạ” và bé Vân, nhìn thẳng vào ngọn nến đang cháy lung linh, chao qua chao lại! Chao vì gió lạnh Đà Lạt hay chao vì hơi thở gấp gáp của một con người chực trào nước mắt, thực khó mà biết được!

 

Ngọn lửa ấy sao mà có gì thân thuộc thế? Hình như mình nhìn thấy mình trong đó! Nghĩ mà xem! Cái ngọn lửa ấy rực lên, không lúc nào chịu đứng yên! Giống hệt như cái lửa nhiệt tình của mình vậy! Hừng hực, nóng bỏng, sáng chói! Và rồi, nhìn xuống chân ánh nến! Hoàn toàn trái ngược! Một ánh sáng xanh dịu dàng, êm ả! Mặc cho trên ngọn liên tục dao động, chân lửa vẫn bình thản, nhẹ nhàng, giữ vững vị trí của mình! Ấy chẳng phải là cái phần tình cảm của con người hay sao, cái phần lắng đọng ấy?

 

Chẳng những vậy, ngọn nến ấy như cùng mình chia sớt cái nỗi buồn chia xa đang gần kề! Ngay khi thầy Long Giang nói về những người bạn trong Trò Chơi Lớn, sao mình không kiềm được lòng nữa! Nước mắt lăn dài, cổ họng nghẹn ứ lại, nấc lên từng tiếng! Cũng chính giây phút đó, những giọt nến cũng chảy dọc theo thân nến xuống tấm card lót! Có phải những cây nến đó cũng thấu hiểu được nỗi buồn của mình và đang nhỏ những giọt lệ chia buồn? Có thể lắm chứ!

 

Thầy vẫn thường nói, đến với Dế Mèn, ta có thể tìm lại được đường về với con người thật của mình! Mọi người vẫn thầm hiểu, đi trại là phải hết mình! Nhưng mình lại không thế! Bởi lẽ bình thường mình đã như vậy rồi! Lên trại, mình về với con người sâu thẳm của mình, con người thầm lặng, tình cảm! Khó mà tin được nhỉ!

 

Đứng dậy xếp hàng nhận quà sinh nhật, thứ mình vớ được đầu tiên là cây cờ của đội! Và thế là, không còn quan tâm giọng mình sắp đứt tới nơi, dùng hết sức bình sinh hô lớn “Dế Shàm, Dế Shàm, …”! Vậy là, các đội thi nhau mà la! La tên đội, la slogan, la bài hát chế! Bỗng chốc, bàn tay vẫn nắm chặt ngọn cờ mà giơ cao nhưng cổ họng lại nghẹn! Không hề phát ra được âm thanh nào ngoại trừ tiếng nấc! Phải chi giọng mình còn có thể hô lớn và vang như mọi khi, mình sẽ hét lên rằng mình yêu tất cả mọi người!!!

 

Ngạc nhiên là, Dế Mèn kỳ này không kết thúc như những kỳ trước! Mà lại kéo dài tận 12h đêm 26/06! Không một thành viên nào của Dế Shàm muốn ngủ cả! Hát hò, cười đùa suốt chặng hành trình dài đằng đẵng!! Một chuyến đi vào lịch sử của Dế Mèn Phiêu Lưu, đúng ngay vào dịp kỷ niệm 15 năm thành lập trại Dế Mèn!

 

Mình vẫn nhớ câu nói của thầy Thắng! Trại Dế Mèn chỉ tạm dừng! Coi như là một khoảng nghỉ để chuẩn bị cho chuyến tiếp theo! Nó không bao giờ chấm dứt! Nó sẽ sống mãi, sống mãi trong ký ức của mỗi chú Dế! Sống vả hừng hực cháy! Cũng như tinh thần bất diệt của Dế Mèn luôn chực bùng nổ trong mỗi con người!!

 

Giờ đây, ngồi lại chỉ còn mình ta với ta, lòng mình lại muốn cất lên giọng hát! Hát vang rằng “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…”! Con thoi thời gian lao vút đi liên tục chẳng có khi nào ngoái lại phía sau! Có chăng đó chỉ là ước muốn! Ước muố níu giữ lấy những kỷ niệm, những ký ức thiêng liêng mà không một chú Dế nào có thể quên được! Tự bao giờ, Dế Mèn đã trở thành một phần trong cuộc sống của từng ấy con người!

 

Kỳ trại lần này đã kết thúc trong rất nhiều kỷ niệm! Vui có! Buồn có! Nhưng tất cả hoà quyện lại với nhau làm nên cái gì đó rất riêng! Cái gì đó rất …Dế Mèn!

 

Lý Gia Huy - lớp 11

 

Dế Shàm

 

Dế Mèn Phiêu Lưu tập 59

 

23/06/2011 – 26/06/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.